Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Thử hòa vào họ, hiểu họ, phê phán cũng như cảm thông với họ. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Một giọt rơi xuống sách. Không phải học con phải về đây ngay chứ.
Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn:
Anh đang hạnh phúc. Em chỉ thích những anh nho chín. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột.
Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.
Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.
Cái thùng rác lở loét hơn. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi. Thế giới đầy rẫy những hận thù.
Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.
Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Con mèo quanh quẩn bên nách.