"Quả thật tên tôi hơi lạ. Trước khi tới thăm ông, tôi tình cờ được hay rằng ông mới ký một tấm chi phiếu một triệu mỹ kim, rồi sau khi hủy bỏ đi, vì không cần xài tới, ông đem đóng khung lại, giữ làm kỷ niệm một vật hiếm có. Phải, độ năm giờ, ông trở lại, may ra tôi có khá hơn không".
Người đó ghét ông tới nỗi đã có lần công kích ông trước công chúng trong một bài diễn văn. Mới rồi tôi được hầu chuyện một ông giám đốc Công ty "exchange Buffets". Kiếm cách thi ân với người đó sao? Không được.
Ông Amsel làm đại lý cho một nhà bán ống chì và lò sưởi bằng đồng, từ lâu nay vẫn kiếm cơ hội bán hàng cho một xí nghiệp đúc chì lớn ở Brooklyn. Young, người đã lập ra kế hoạch Young, nói rằng không hề nghe thấy ông ra lệnh cho ai hết. Phải, phòng này đẹp thật.
Người đó ghét ông tới nỗi đã có lần công kích ông trước công chúng trong một bài diễn văn. Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả. Gió khoe gió mạnh, mặt trời khoe mặt trời mạnh.
Tôi chắc chắn cứ đúng luật thì tôi phải thắng trong vụ kiện đó và lần đó tôi cãi hùng hồn hơn bao giờ hết. Ông khách hàng làm ra sao? Ông bằng lòng trả hết cả số tiền, một số tiền quan trọng. Ông làm cách nào? Tất nhiên ông không nói cụt ngủn rằng ông bận việc lắm.
Tại đó, có kê một cái xe hơi hiệu Packard, gần như mới nguyên. Tôi sẽ hết sức giúp ông để triệt cái thói đó đi. Có phải để nói: "Xin ông đừng cho in tấm hình đó nữa, tôi không thích nó" không"?.
Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình". Các cô bán hàng còn mải cười giỡn, chuyện trò trong một xó. Lựa năm sáu bức phác họa còn dở dang, ông chạy lại nhà chế tạo và nói: "Thưa ông, tôi muốn xin ông giúp tôi một việc.
Đánh bridge dễ lắm mà. Nhưng trong trường hợp này, nó có thiệt là thích hợp không? Mặc dầu lời lẽ hữu lý và ôn tồn, ta cũng nên đoán trước nó sẽ có tiếng vang gì trong đảng chúng ta. Địa vị đó rất có lợi cho ông và ông quyết giữ nó.
Tuy bị mắng như tát nước vào mặt vậy, nhưng ông Franklin óc đã già dặn và khôn, hiểu rằng như vậy là đáng, và ông nghe lời, tự sửa tính ngay để tránh những thất bại tai hại sau này. Tôi tính thử làm càn một lần nữa xem sao. Làm cho y tin rằng chính y quyết định chớ không phải ta xúi y.
Grant vẽ cho cậu một bản đồ rồi mời cậu (lúc đó cậu mới mười bốn tuổi rưỡi) lại nhà dùng cơm và nói chuyện. Chẳng thà nhường lối cho một con chó còn hơn là tranh nhau với nó để nó cắn cho. Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta.