Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.
Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm. Và ông vội ngoảnh đi. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.
Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Mấy ý tứ chợt ngân nga:
Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.
Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút.
Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.