Họ ngắm nhau hồi lâu. Nhưng mà này không được bi quan. Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.
Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi. Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Dùng cứt thì không hay lắm.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. - Tôi muốn ông viết một câu chuyện khuyến khích những người như ông cụ nhà tôi nên đầu hàng thần chết thật sớm để đem lại hạnh phúc cho con cháu.
Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần. Đó là hạn chế của bạn. Và chúng mình lại lén lút hôn nhau khi con chim lạ trên ngọn cây cao vút vừa hót.
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Phải vượt qua các giới hạn chứ! Ờ, vượt, nhưng dồn sức cho cái này thì làm sao vượt được cái kia. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Bạn cần trả công và cả tự do. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi.
Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng. Sao lại xé sách hở con.
Bác gái lấy túi chườm nóng đặt lên ngực cho, bảo: Căn bản tại con ngủ nằm sấp. Rồi hắn biến đi đâu đó. Mất thì thôi nhưng trong đó có quyển vở chứa bài viết này.
Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.