Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Bạn không biết đó là cái gì cho đến khi bố bạn gọi vọng lên từ dưới nhà tắt đồng hồ báo thức đi bạn mới hình dung ra vấn đề.
À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia.
Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ.
Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời.
Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Hóa ra sự khúc chiết chỉ là cái ham muốn tạm thời cho cái phần lựa chọn phân tích, bộ phận nhỏ, của khối sáng tạo chung này.
Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Xin lỗi nhé, buồn ơi. Dùng hay không dùng thì có sao.
Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Nhưng mà này không được bi quan.