Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Ta cũng được đi câu.
Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Bố bảo: Đáng xem thật. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Đi lên, đã có người lấy thuốc ra hộ rồi. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Thậm chí, không viết kịp, ông đọc vào máy ghi âm. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Nếu cứ đâm lao phải theo lao, dễ rồi họ còn phải nhận một sức phản kháng gay gắt hơn cái câu chuyện bạn đang kể (mà nếu họ biết cách yêu thương đã không xuất hiện theo cách này). Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu.
Ông cụ rất phấn chấn. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.
Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Rồi như lăn nhanh từ trên dốc xuống. Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo.
Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.