Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn. Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Sự nhai lại chỉ là trò dở tệ.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.
Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây. Càng xa em ta càng thấy yêu em. Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng.
Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.
Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.
Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác.
Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.