Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc.
Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Tiếp theo thì còn tùy. Bác vòng sang phía trái tôi.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi. Khá nhẹ nhõm và yên bình. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.
Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.
Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.
Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Tán chuyện, ăn uống, đánh bài, trông xe. Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi.
Một số người giúp đỡ nhiều. Nói chung là tốn thời giờ. Cháu nó đang bị đau cơ.