Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Hoàn toàn không ngái ngủ. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Chị lắc đầu bảo mệt lắm.
Tôi thì đã cảm nhận như vầy về cô ta trước lúc bê đơn đến. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Sao lại xé sách hở con. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Hắn có thể đạt được trạng thái ấy một cách dễ dàng.
Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa. Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Hôm nay đi đâu? Không biết.
Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột.
Phải hết sức giữ gìn. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy. Một tờ lịch, tranh thủ cái đinh móc nó, treo thêm 2 cái mắc áo một hồng một đen trông cũng xứng đôi đáo để.