Sullivan với một giọng nói đều đều và chậm rãi đã làm cho mọi người không biết bao nhiêu lần lấy tay che miệng. Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của anh ấy biến đi đâu mất. Và ít ai biết rằng Jack đã đi buôn từ hồi 14 tuổi.
Bạn biết chuyện gì xảy ra không? Marshall gọi tôi lên văn phòng bảo rằng tôi có thể thử việc, bắt đầu từ sáng thứ hai tới. Biết rõ lúc nào cần nhấn mạnh. Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện.
Hãy điểm lại mà xem, những người mà chúng ta thích trò chuyện nhất thường là những người cảm thông với chúng ta nhiều nhất. Nhưng ở đâu cậu cũng nhận được những cái lắc đầu. Cho dù cuộc trò chuyện có thông thoáng cởi mở đến đâu, bạn không thể đụng ai cũng hỏi tọc mạch rằng: Lương anh bao nhiêu? Hoặc mới vừa quen một cô gái mà bạn lại cắc cớ hỏi: Cô nghĩ như thế nào về chuyện phá thai?.
Đừng bao giờ ngắt lời người khác chỉ vì nóng lòng muốn kể một câu chuyện vui nào đó của bạn. Đơn giản chỉ nên nói: Chiếc váy này đẹp đấy! là tốt nhất. Vị khách mời của chúng ta đến sớm hơn những 30 phút.
Nói chuyện hài hước thuộc về một phong cách riêng của bạn. Khi tôi còn ở lứa tuổi đôi mươi, những người nổi tiếng thời đó là Frank Sinatra, Glenn Miller, Joe DiMaggio, hay như Franklin Roosevelt. Thực ra, để có được như ngày nay, tôi đã phải nỗ lực không ngừng.
Nếu đang nói những chuyện thuộc chuyên ngành của mình, cần chắc rằng người đối diện có biết những thuật ngữ chuyên ngành mà bạn đang sử dụng hay không. Và thật tuyệt nếu bạn đang sống một mình, bạn có thể nói vô tư, nói sảng khoái… bất cứ lúc nào! Thỉnh thoảng tôi cũng hay làm như vậy. Chương trình hoành tráng với những ca khúc bất hủ và sau cùng sẽ là bài diễn văn của Nghị sĩ Claude Pepper.
Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng. Chúng ta đã thật sự mất cô ấy thì cũng đã đủ. Thỉnh thoảng, rời mắt khỏi bài văn và ngước lên nhìn khán giả, với một vẻ mặt tự nhiên và thân thiện nhất mà bạn có.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi điều ngược lại cũng nhiều phần đúng. Giả sử bạn ở trên một hòn đảo với duy nhất một người nữa là bạn thân của bạn, anh ấy sắp qua đời vì bệnh ung thư. Bạn cứ tự nhiên như không và thoải mái nói lên những suy tư của bạn.
Nếu nói rằng: Tôi từng luôn nghĩ rằng tôi sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng (hay một diễn viên điện ảnh, một tuyển thủ bóng đá) thì câu nói này sẽ giảm đi phần nào sự lẫy lừng của ngôi sao mà bạn đang trò chuyện. Các bạn sẽ thích nó ngay. Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước.
Có thể là nhờ giọng điệu nghe đã buồn cười lẫn cách nói tỉnh như không của George. Có những điều ngày xưa thì được nhưng ngày nay lại không. Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói.