Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào.
Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết. Bao người làm được sao mi không làm được. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.
Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Cả món tinh thần cũng thế.
May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Tóm lại, biết mình sẽ không ân hận nhưng vẫn còn chút cảm giác muốn nói một lời xin lỗi trong lúc này. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Bạn đã thực sự dấn thân rồi.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài. Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này.
Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Nhưng bác ta không tin.
Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài.