Người đàn bà lang thang mà Bill Ellis đuổi đi đó ảnh hưởng tới tư tưởng của thế giới hơn hết thảy những người đàn bà khác. Howell đã bắt chước Benjamin Franklin. Ông đáp: "Điều kiện quan trọng nhất để thành công là yêu công việc của mình, như vậy thì tuy làm hàng giờ mà có cảm tưởng mình chỉ giải trí".
Khi lần đầu thấy khoảng đất mới đã mua được, ông hết sức thất vọng. Chỉ nên có những tư tưởng bình tĩnh, dũng cảm và lạc quan vì "tư tưởng của ta sao thì tạo đời sống của ta như vậy". Vậy đóng kỹ những bức vách trước và sau đi, và luyện lấy tập quán "Đắc nhất nhật quá nhật nhất".
Tôi tưởng trở về nghề cũ như vậy sẽ bớt ưu phiền, tinh thần sẽ phấn khởi lên được; song tôi gần như không chịu nổi cảnh thui thủi một mình trên đường và trong quán trọ. Về phương diện khác, các người làm công có thể là ích kỷ ti tiểu và thiếu giáo dục. Bốn mươi hai năm sau, một đêm xuân ấm áp, trong khi trăm bông đua nở giữa sân trường, William Osler diễn thuyết trước sinh viên Đại học Yale đã nói rằng, thiên hạ đã lầm khi bảo một người như ông, làm giáo sư tại bốn trường Đại học và viết một cuốn sách nổi danh, tất phải có "bộ óc dị thường".
Ông làm việc mệt nhọc bằng mấy ở tiệm giặt ủi; tuy vậy ông siêng năng, vui vẻ, vừa làm vừa để tâm nghiên cứu về máy móc. Có người khuyên một cô học sinh của tôi nên viết văn vì cô ta có một số dụng ngữ khá lớn. Nhưng hai tuần tôi chỉ ăn bánh và uống nước lạnh.
Đến đây họ đặt ông lên trên một đống cành khố, định đánh diêm đốt. Từ khắp nước Mỹ, những nhà thông thái ùa tới châu thành Chicago để được nục kích việc ấy. Lúc ấy bà đã bị bệnh đau tim hơn một năm rồi.
Bác sĩ Harold Fink, tác giả cuốn: Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căng thẳng cho rằng cách hiệu nghiệm nhất là nói chuyện với cơ thể ta. Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo. Thế thì tại sao lại nằng nặc đòi giải quyết những vấn đề về tương lai, để làm phai mờ cái đẹp của hiện tại? Tương lai còn bị bao phủ trong những biến dịch không ngừng, những biến dịch mà không ai đoán trước được kia mà!
Có bao giờ tôi dám ngờ rằng tâm hồn tôi có được bình tĩnh, tự tin như nay đâu". Đừng tin họ! Chỉ có một số ít công ty lương thiện thôi. Ông chiến đấu với những tật của ông theo cách đó trên hai năm trời, không bỏ một tuần nào hết.
Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy. Suốt 50 năm, bà như một bà hoàng trên kịch trường năm Châu, chưa có cô đào nào được người ta mến như bà. Thế rồi dần dần tôi được người ta để ý tới tôi nhất trong bọn chị em cùng giới.
"Một năm nằm trêm giường như một kẻ tàn tật và rất có thể chết vẫn hoàn chết!". Platon nói: "Các y sĩ có một lỗi lầm lớn nhất là họ chỉ rán trị thân thể, không nghĩ tới trị tinh thần mà thân thể và tinh thần là một, không thể trị riêng được". Buổi tối hôm đó, chỉ có một ly sữa nóng, nhưng được vậy là nhiều lắm rồi.
Song thân tôi lấy sự giúp đõ kẻ khác làm vui. Nhận được, tôi đọc hồi âm cho cô thư ký chép liền". "Mà tôi ưu phiền không phải là vô cớ.