Chúng tôi đã từng bảo nhau rằng : Anh ấy diễn xuất hay quá! Giá mà chúng mình cũng giỏi như anh ấy. Sau khi phỏng vấn Bill, tôi đã trò chuyện cùng Joe nửa giờ đồng hồ. Thị trường chứng khoán năm nay dao động thất thường quá.
Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro. Bởi thế, nếu một cúc áo của bạn chưa cài, khán giả sẽ nhìn thấy. Còn nếu có giọng nói không hay thì sao? Bạn sẽ không bao giờ tạo được một ấn tượng tốt ư? Không đúng! Edwin Newman và Red Barber đều là những phát thanh viên sáng chói dù họ không có chất giọng tốt.
Chả là ông giám đốc của đài nói rằng ông ấy thích giọng nói của tôi, nhưng ông ta chưa hề hứa hẹn với tôi điều gì. Sau đó là lời giới thiệu làm tôi muốn thót tim: Và bây giờ, người sẽ nói về tương lai của thương thuyền nước Mỹ, xin trân trọng giới thiệu, Larry King! Liệu tôi có nói điều gì không phải hay không? Tôi cố trấn tĩnh và tự nhủ hãy tự tin lên, cứ nói những gì mà mình nghĩ lúc đó.
Tôi chỉ nói để giúp vui khán giả. Cũng cần nhớ rằng mặc dù việc nhìn người khác rất quan trọng, nhưng đừng vì thế mà nhìn họ trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta nhé! Điều này rất khiếm nhã. Nói như thế thì có vẻ ôn tồn và giữ kẽ quá phải không? Nhưng nó an toàn bạn ạ.
Và đó cũng là nguyên tắc vàng sau cùng mà tôi muốn nói: Hãy cởi mở (một cách chân thành) với người mà bạn đang trò chuyện, để họ cũng cởi mở với bạn nữa chứ! Ngoài ra anh còn hoạt động xã hội tích cực. Mọi việc diễn ra quá nhanh đến nỗi chúng tôi không có cơ hội để đính chính.
Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners. Lát sau Sinatra có vẻ như tình cờ bước lại gần bàn của Don. Ngôn ngữ điệu bộ là như thế.
Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói. Sau đó khóa chặt của lại và bắt đầu nói, nói và nói. Nên nói những gì? Hãy kể về những kỷ niệm, những ký ức còn đọng lại về người quá cố.
Đặc biệt, Bob rất ghét cái cách đi đến thỏa thuận bằng những lời đe dọa, chẳng hạn như là: Nếu các ông không chấp nhận những điều chúng tôi muốn, chúng tôi sẽ cho các ông biết tay!. Người có giọng nói truyền cảm thì dễ thu hút và tạo cảm tình ngay từ những phút đầu gặp gỡ. Rồi từ tốn rút lui cũng không khiếm nhã.
Bạn hãy thử hỏi chuyện theo cách của Godfrey xem. Shirley Povich nhà báo được giải thưởng Washington Post, cha đẻ của chương trình truyền hình Maury Povich đã nghiệm ra điều này. Chúng tôi đã từng bảo nhau rằng : Anh ấy diễn xuất hay quá! Giá mà chúng mình cũng giỏi như anh ấy.
Phong cách này sẽ làm cho những người phỏng vấn cảm thấy thích thú. Nhưng dù ở nơi đâu, bạn cũng nên nằm lòng một nguyên tắc chung nhất: lắng nghe và cởi mở. Tôi kéo cái micro sát vào miệng và nói những tiếng đầu tiên trong nghề phát thanh của mình: