Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Giữa đầm lầy thông tin. Bác không rõ cháu đi đâu.
Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Nhưng mà chắc là ra được thôi. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.
Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế. Thả thơ ra để nó bị bọn vô học cho ăn một cái tát. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng.
Nên không ai có lỗi. Để tí nữa em bảo cháu vào. Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Sức khoẻ yếu thì học thêm tại chức tiếng Trung với cả phấn đấu vào Đảng vội làm gì.
Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ. Bố nhường khán đài A cho chúng tôi. Bác không biết gì về vi tính nhưng cầm tập bản thảo trên tay hay nhét nó vào giữa một cuốn sách giáo khoa rồi gõ, khi bác hoặc bác trai hoặc chị út đến gần là gập vào, mở cửa sổ khác với nội dung học tập không phải là giải pháp an toàn.
Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Chính trị là một cuộc chiến.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.