Còn nếu quên hoặc viết sai tên đó tức là làm cho người ta khó chịu. Cái đó cũng đáng kể, phải không, ông?". Cho tôi biết số hàng đã bán như vậy tổng cộng bao nhiêu tiền: con số ông cho càng đúng càng hay.
Phương pháp thuần hóa tội nhân của ông đã có những kết quả dị thường. Ông có tài, có nhiều tương lai, dù ông làm việc ở đâu cũng vậy. Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy.
Vậy muốn thấm nhuần những quy tắc này, hễ có cơ hội, xin bạn thực hành liền. Một người học trò của tôi Albert B. Thành thử lần trước chú ấy dọa phạt tôi, mà lần này thiệt tử tế với tôi.
Tôi cảm ơn họ và yêu cầu họ gắng sức một lần cuối cùng nữa. Xin các bạn đọc - và nhớ thi hành, vì đọc suông không có kết quả - những lời khuyên chí lý sau này của giáo sư Elbert Hubbard: "ở nhà ra, bạn ngửng đầu lên, đưa cằm ra; hít đầy phổi không khí và ánh sáng mặt trời; mỉm cười với mọi người và thân ái siết tay người quen biết. Banh rổ là môn thể thao thích nhất của tôi mà tôi không có đủ bạn chơi.
nhưng ông nói cách mơ hồ làm sao! Không rõ ràng, không giảng giải chi hết). Xa vọng mà giữ được trong những giới hạn cho vừa phải thì tốt nhiều hơn là hại. Ông đã mất ăn hoa hồng hàng ngàn mỹ kim rồi mới hiểu được chân lý đó.
Đáng phục là dường nào! Ông ấy yêu tàu làm sao? Và biết rõ nó làm sao? Nhưng cô tôi bảo rằng ông ấy làm luật sư ở Nữu Ước và chẳng bao giờ để ý tới tàu hết. Tôi hứa với ông rằng những đồ đồng của ông sẽ làm và giao đúng hẹn, dù tôi phải ngưng hết thảy những công việc khác lại". Cho nên chúng tôi quay lại cùng xin ông Grammond phân giải xem ai phải ai trái.
Nguyên do ở đâu? Ông Ken Dyke đích thân chỉ cho bạn đây: "Sau khi học những lớp giảng của ông Dale Carnegie, tôi làm cho những bức thư tôi gởi để dò tình hình, công hiệu tăng lên một cách lạ lùng. Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời. Dùng nghị lực để điều khiển hành động tức là điều khiển những tình cảm một cách gián tiếp.
Nên đứng vào lập trường của người khác mà dẫn - dụ cho người đó trả lời: "Phải, phải". Cái đó cũng là sự thực nữa. Tôi la lên: "Thế thì tại sao ông chỉ nói chuyện đến tàu cho cháu nghe?".
Nhưng tôi cũng hiểu thầy. Bà ấy: "Tôi quê quán ở Concord. Đoạn đó trích trong cuốn "Luyện tinh thần" của giáo sư James Harvey Robinson: "Chúng ta thường tự nhiên thay đổi ý kiến dễ dàng mà không cảm động chút chi hết.
Bạn không phải là một Coolidge, một Mc. Nếu bạn tin rằng mọi người đều chú ý tới bạn, thì xin bạn trả lời tôi câu này: "Nếu bạn chẳng may chiều nay từ trần thì sẽ có bao nhiêu người đi tiễn bạn tới huyệt?". Sau khi chào hỏi cô tôi, ông hết sức chú ý tới tôi.