Cơ hội khởi đầu cho sự giàu có có thể đến với bất kỳ ai, nhưng nó tùy thuộc vào việc con người có nắm bắt được cơ hội đó hay không và thực hiện như thế nào. Số vàng anh tích lũy được, liệu có cách nào để nó sinh lợi thêm cho anh không? Và chỉ sau một thời gian ngắn, Nomasir cũng trở nên giàu có và trở về Babylon đoàn tụ với gia đình.
- Cháu nghĩ ta đang lừa gạt cháu ư? – Ông Algamish nói tiếp – Nhưng thật ra ta đang trả công cho cháu gấp ngàn lần so với công sức mà cháu đã bỏ ra đấy, nếu cháu đủ thông minh để nắm bắt chân lý ta vừa nói. Vậy là chúng ta đã thảo luận rất nhiều về vấn đề này để tìm ra những phương thức thu hút sự may mắn đến với chúng ta. - Một khởi đầu hay đấy! – Arkad ủng hộ.
- Nếu em muốn thế, Sira, thì hãy dùng tên nô lệ này. Sự đảm bảo này dựa trên những nỗ lực làm việc của người vay tiền. Vậy anh nghĩ như thế nào về sự may mắn.
Cư dân Babylon là những nhà tài chính, những thương gia giàu kinh nghiệm. Cho đến khi những nhà địa chất thu thập được nhiều mảnh gốm và gạch vỡ do những cơn mưa xói mòn đất đá phơi bày ra. Chẳng mấy chốc, cả khay bánh đã bán hết.
Các bạn phải lên kế hoạch đầu tư hay thực hiện các công việc có thể bảo đảm lâu dài cho tương lai của bạn. Hãy làm việc, làm việc và làm việc thôi! Chúng ta hãy bắt đầu làm việc ngay bây giờ đi. – Sharru Nada đáp lại.
Ông Sharru Nada đã khá cao tuổi, nhưng vẫn tỏ ra tinh nhạy và luôn vui vẻ, hòa nhã với mọi người. Như vậy so với lúc cha bắt đầu tạo dựng sự nghiệp, con đã thuận lợi hơn cha rất nhiều. Sau đó, đồng sẽ được đưa về và dự trữ ở Nineveh.
Vậy thì theo bạn điều gì sẽ xảy ra? - Arkad à! – Ông ấy nói. Thoáng thấy vẻ thèm thuồng trong đôi mắt của anh ta, ông cảm thấy lo sợ nên đã bỏ chạy trước khi Zabado vồ lấy khay bánh.
Babylon là nơi mà ông nội cháu ngày xưa đã bắt đầu sự nghiệp. Ông chủ của tao cũng không thích. Ngoài ra, anh ta còn bộc lộ ra là một người buôn bán rất tệ nhưng lại tiêu pha vô độ.
Đó là tấm thẻ chứng cứ, trên đó ghi lại lời giao hẹn, nếu đến kỳ trả nợ mà người đó không thanh toán được, thì họ phải giao cho tôi một tài sản nào đó có giá trị tương đương để khấu trừ. Ông hết sức mừng rỡ, vì từ đây ông ta đã có những đồng tiền riêng của mình. – Tarkad vừa đáp vừa nhìn cái đùi dê ngon lành đang bày ra trước mặt hai người.
Mặc những lời khuyên lơn, thúc giục của cha, tôi vẫn lưỡng lự không thực hiện công việc đó. Như thế, con cháu của tôi sau này cũng không ai bị khinh miệt về những bất hạnh của cha ông chúng. Mỗi ngày ông Arad đều mua hai cái bánh, một cho mình và một cho người nô lệ, đồng thời hay nán lại trò chuyện với ông trong lúc ăn bá