Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Xôi em để trong lồng bàn.
Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Thời điểm khó chịu nhất là lúc thức dậy và lúc nằm chờ ngủ.
Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác.
Ông bảo: Em nói tiếp đi. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng.
Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn).
Những thứ đáng ghét nhất. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Cái cuối có phần họ nói đúng. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.
Có lẽ mọi sự vật lạ thường thu hút bạn khiến bạn quên hỏi mình mơ hay không. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Có người cúi mặt bấm di động.
Bác cũng bị đau chân. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Vì thế mà bên cạnh việc muốn đổi gió và tập điều độ, tôi hơi bực, tôi đi.