Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Rồi đến nằm bên nàng.
Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Tôi có làm gì ám muội đâu. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày. Ốm ra đấy mà làm gì.
Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ. Thất vọng, tụt giá rồi.
Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai.
Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.
Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào. Mà tôi đã làm gì có những cái đó. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại.
Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Chúng tôi mò mãi không thấy. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.