Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
What I fell what I know never shine through what Ive known Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.
Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Rồi, tôi phải tập chứ. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.
Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Vả lại, giấc ngủ của mọi người vốn đều đã chập chờn. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Nhưng mà tôi ươm mầm. Hiếm người thấy đỏ mặt.
Họ coi những nghĩa vụ, chuẩn mực tất nhiên như trời định. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến.