Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu.
Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Muốn được tin tưởng một lúc.
Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn… Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về.
Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.
Chúng ta cùng bắt chước nhau và vô thức tốt hơn từ đó. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Dù không bao giờ có tận cùng. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.
Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Bởi vì, khi các bậc cha mẹ làm cha làm mẹ họ thường quên mình từng là những bậc con. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt.
Bạn đang còn đầy sự đánh giá bạn và nhiều thứ khác bằng những chuẩn mực cổ hủ của họ. Và bon chen không bẩn, không ác. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.
Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím.