Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh.
Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Còn gần thì… Chưa thấy loạt ảnh chụp hoa sữa nào. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Có nhiều trạng thái mà bây giờ mới lí giải được. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Hiếm người thấy đỏ mặt. Mẹ vòng sang bên trái tôi.
Vay-trả nợ đời chẳng bao giờ hết. Ăn xong lên giường nằm. Hắn không thể tự tha thứ cho mình.
Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Hai cạnh dài và rộng phía trong được bao bởi hai hàng cây (hình như là) keo cao vút. Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.
Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối.