Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Chúng là những bước chân của suy nghĩ.
Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Tôi cũng không phản đối đâu. Chỉ nói phòng làm bằng gỗ theo kiểu Phần Lan.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Trước đó, lúc nghe mẹ khóc bên cạnh, tôi đã muốn ôm lấy mẹ, gục đầu vào vai mẹ. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Anh dạy em, biết, quay ngay. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa.
Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó.
Cái này họ cũng nhầm. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Cái này họ cũng nhầm.
Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Em sẽ thôi là một sinh linh. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.