Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Này, mày bê cái kia cho chú. Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.
Càng kéo nó càng lùi lại. Theo thời gian, họ tìm thấy những giá trị của nó dù không phải tất cả. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi.
Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh.
Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.
Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn. Nhưng bác ta không tin. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Chắc mẹ không đi được một mình. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Cậu em hướng dẫn tận tình. Lát sau tôi lẻn xuống. Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng.