Ốm ra đấy mà làm gì. Con mèo lại sán vào tôi. Hơi tiêng tiếc không tập từ mấy tháng trước.
Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ.
Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận.
Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. 21 tuổi thì còn phải đến trường.
Cái vực của sự hỗn độn. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Lại còn hăng nữa chứ. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?
Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó?
Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.