Tôi xin trả lời rằng mệt mỏi sẽ gây ra những ưu phiền, hay nói cho đúng, ít ra cũng làm bạn mất một lợi khí để chống lại những nỗi buồn lo. Vì vậy, khi bọn trẻ trở về nhà, bà liều quỳ xuống vệ hè, dí mắt xuống đất để dò những nét phấn. Thật không còn cái gì.
Người Trung Hoa nói một bức vẽ giá trị hơn một vạn tiếng nói. Đó là qui tắc thứ nhất. Xe chạy qua sông Hudson được một lát, tôi nghe người bán vé nói: "Tới cuốn đường rồi, thưa cô".
Ông bây giờ làm phó hội trưởng Hội Tâm lý và ông đã phỏng vấn nhiều người ưu tư, thần kinh suy nhược. Mà thiệt ra - lời bà nói- nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng và làm cho tôi xúc động mạnh tới nỗi khỏi bệnh, thì có lẽ đời tôi tuy sống cũng như chết. Hồi đó, tại miền trung Tiểu bang Mississipi, người ta đồn rằng những người Đức đã gieo rắc mầm nổi loạn trong đám dân chúng da đen.
Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì? Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan. Điều mà ông sợ nhất đã xảy ra!
Đừng bao giờ nói: "Ngó cái khăn kỳ cục mà chị Sue gởi mừng năm mới chúng ta? Chị ấy đan lấy để khỏi mất một xu nào hết đây mà". Bạn sẽ thấy liền - như William James nói - rằng tinh thần không thể nào buồn ủ rũ khi hành động tỏ một nỗi vui chói lọi. Chẳng hạn khi viết chương này, tôi phỏng vấn một nhà chuyên môn lập ngân sách giúp các gia đình là bà Elsie Stapleton, một người đã làm cố vấn nhiều năm cho thân chủ và nhân viên của một tiệm tạp hoá lớn ở Nữu Ước.
Người ta càng chỉ trích, ông lại càng công nhiên tỏ ra không cần. Suốt 50 năm, bà như một bà hoàng trên kịch trường năm Châu, chưa có cô đào nào được người ta mến như bà. Trong khi thu thập những sự kiện về một vấn rắc rối, thỉnh thoảng tôi làm bộ như một luật sự bênh vực cho quan điểm ngược với quan điểm của tôi.
Anh thích học thực phẩm tới nỗi sau anh vào đại học Massachusets và giỏi nhất về môn "thực phẩm chuyên môn dụng ngữ". Định thức trên đã giúp ông H. Chính cái cách ta phản động lại với nó làm cho ta khổ hay vui.
hãy coi những con số". Thế mà rất nhiều người thường khổ sở vì lẽ ấy. Thành công liên tiếp như vậy, nào đâu phải chuyện rủi may!".
Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn. Bấy giờ trên đường chật ních những người qua lại, vẻ mặt rất hân hoan. Tôi được biết một nhà buôn ở Nữu Ước đã thắng bầy quỷ dữ đó bằng cách cắm đầu làm việc luôn tay, tới nỗi không có thời giờ ưu phiền nữa.
Mà cũng không xin: "Chúa thương con với. Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây. Nhà chuyên môn phải xét bạn nhiều lần rồi mới quyết định được.