Tôi nghĩ bạn cũng thử lập một danh sách của những điều mình cảm thấy hài lòng và mỗi ngày dành ít phút để đọc hết một lượt để nhắc nhở về những điều tốt đẹp mà mình đang có. Họ sống thật sự với tất cả nhiệt huyết chứ không để cuộc sống cuốn trôi mình. Những kiểm tra đầu tiên của cô được xếp loại xuất sắc.
Khi phóng đại quá mức tầm quan trọng của đồng tiền chính là bạn đang đánh lừa chính mình, gạt mình ra khỏi những điều tuy bình dị nhưng lại có ý nghĩa lớn, những điều có thể làm cho cuộc sống thú vị hơn, sâu sắc và đáng yêu hơn. Giáo trình tôi dùng giảng dạy trước đây định nghĩa điều luật và luật như những điều chỉnh về quan hệ con người. Nếu chúng ta vượt qua được thói quen suy nghĩ đó, thì chỉ một lời nói cũng làm cho chúng ta và người mà ta đang cảm ơn đều cảm thấy vui và thoải mái.
Bà ta nói thêm rằng chúng chẳng có gì liên quan đến thành công. Một thí dụ về điều này là câu chuyện về Barbara, một phụ nữ theo học lớp của tôi ở trường đại học. Cả Edison và Einstein đều được xem là những thiên tài, nhưng không ai thích danh hiệu đó.
Những thời gian nhàn rỗi, những chuyến đi chơi trượt tuyết mùa đông, những bữa lễ tiệc đã được đánh đổi thật xứng đáng bằng niềm vui được chơi thể thao, bằng những chiếc huy chương và bằng một học bổng toàn phần vào một trường đại học danh tiếng. Khi nói về tất cả những người bất hạnh trên thế giới này, bất hạnh nhất là những kẻ không tìm ra được một việc gì mình muốn làm. Mỗi ngày, tôi phải tự đấu tranh với chính mình để giữ tính trung thực trong trận chiến vô hạn giữa cái đúng và cái sai, cái tốt và cái xấu vốn có trong cuộc sống này.
* Chúng ta giành được cảm tình và sự kính trọng của những người khác. Điểm khởi đầu cho mọi thành công là biết hình thành một thái độ sống tich cực. Tôi hỏi các sinh viên rằng ai có thể giải thích tại sao tôi lại xếp thói quen hay đưa ra lời bào chữa là một chứng bệnh.
Mọi người đều làm như thế ở một chừng mực nào đó. Hãy có cái nhìn lạc quan và luôn biết ơn cuộc sống. Bạn sẽ chẳng bao giờ cảm nhận trọn vẹn những giá trị của bản thân khi chưa tìm thấy sự bình an trong tâm hồn mình.
Đối với những người này, học hỏi là một thú vui chứ không phải là một nhiệm vụ. Sự khác biệt giữa người thành công và người không thành công được xác định không phải bởi số lần thất bại của của họ mà bởi việc họ đã làm gì sau những lần thất bại đó. Hầu hết mọi người cảm thấy vừa kém hiệu quả, vừa có lỗi và không tự hài lòng với chính mình khi trì hoãn công việc.
Có một lý do khác nữa xem ra còn căn bản và quan trọng hơn nhiều. Tôi hỏi các sinh viên rằng ai có thể giải thích tại sao tôi lại xếp thói quen hay đưa ra lời bào chữa là một chứng bệnh. Tại sao hầu hết mọi người thường hay xét đoán kẻ khác? Câu trả lời đơn giản nhưng không được dễ dàng chấp nhận.
Tôi không mất nhiều thời gian để tìm ra lời giải đáp cho mình. Danh sách ban đầu có nhiều thứ, nhưng càng xem xét kĩ, ông càng rút ngắn nó lại. Nhà thông thái Solomon hàng ngàn năm trước đây đã viết rằng: người khôn ngoan chỉ phát ra những lời lịch sự, thông minh và những kẻ ngu đần bị tổn hại bởi chính lời nói của họ.
Điều đó cũng giống như việc bạn muốn mở khóa để thoát khỏi nơi giam cầm, nhưng lại không biết rằng chiếc chìa khóa đang ở ngay trong chính bản thân mình, trong cách suy nghĩ của mình. Tuy nhiên, khoảng thời gian rất dài giữa hai sự kiện đó mà chúng ta thường gọi là cuộc sống mang đến cho chúng ta vô số những lựa chọn. Tôi không nói rằng chúng ta nhất định phải quan tâm đến nhận xét của người khác và rằng chúng ta không nên để cảm xúc của mình bị ảnh hưởng.