Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Ở nhà nó nói nhiều mà toàn nói trống không. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Hoặc về sau mới lí giải được. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.
Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.
Và bác cũng phải sống cho mình, đó mới là sống trọn vẹn. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào.
Đó là những kẻ có bộ óc lãnh đạo siêu việt. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc.
Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Không chung chung như những nhà mị dân. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Cái này tùy cậu hiểu hoặc không hiểu hoặc coi là chơi hoặc không chơi: - Có gì mạo phạm xin ngài tha lỗi. Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.
Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị…