Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
Và như thế, em hiện hữu. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Bạn đừng nhầm là bạn đen đủi.
Bạn cũng đang tự cho mình cái quyền có thể gọi là phán xét đó. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái. Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc.
Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm. Cháu thấy bác tội lắm. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen.
Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa.
Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Lúc nãy chị út gọi bạn dậy, giật giật chăn, không ăn thua.
Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Khóc cho vài năm tích tụ. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình.