Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Đời sống cần những đột biến.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Tôi không hề phản đối. Ra trường bác khao to.
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Bố mẹ con cũng buồn. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Tôi đã ngồi đây nhiều lần, nhìn phát chán. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Món nợ đời lớn nhất của đời người là tình cảm. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Hoàn toàn không ngái ngủ. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Nhưng bác ta không tin.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.