Sao lại xé sách hở con. Tôi muốn thi xong được để yên. Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa.
Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.
Và thế là đời sống lãng phí. Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Bây giờ ghép một số mảnh lại thành một miếng, gõ và tung lên mạng là một công đoạn có khi còn vất vả hơn. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.
Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Tôi không đuổi nó nữa.
Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Tôi không có nghị lực.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.
Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Chắc mẹ không đi được một mình.