Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.
Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Sao lại xé sách hở con. Khi về đây nghĩa là bạn tự do.
Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
cũng như không biết trong chính ý nghĩ này cũng âm ỉ một phiên tòa Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.
Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.
Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Vào đây, trời trở nên dịu hẳn. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.