– Sharru Nada đáp lại. Rồi chúng ta trưởng thành và tự lập để nuôi sống bản thân, gia đình. Còn nếu ông chủ không đi đâu cả, anh chỉ việc nằm nghỉ ngơi và gặm cỏ non suốt ngày.
000 năm, những người Sumerite đã từng sống tại Babylon. Tôi có cảm giác như ánh mắt đó nhìn xuyên suốt tâm can của mình. Một lần nữa, Babylon lại trở về với đất, nơi đã sinh ra nó.
Bạn phải thận trọng khi đầu tư của cải của mình, chú ý đừng vì tham lam mà mù quáng lao vào những vụ đầu tư mang lại lợi nhuận lớn một cách bất thường. Trong ánh sáng lập lòe của ngọn lửa đốt bằng những bụi cây khô ở sa mạc, những gương mặt rám nắng ánh lên một niềm thích thú trước câu hỏi của ông già Kalabab thông thái. – Công việc đã giúp ông cháu gặp gỡ với nhiều bạn bè.
– Arkad nói ở lớp học vào ngày thứ sáu. - Thời gian trước đây, bà ta sở hữu khá nhiều tài sản và đã từng là khách hàng tốt của tôi. Dabasir có vẻ như phớt lờ trước tình cảnh của Tarkad.
Có một số người khác mà tôi cũng rất yên tâm khi cho họ vay tiền. Tôi đã nhiều lần đến đòi nợ, nhưng hắn trả lời tỉnh bơ: "Tôi thật sự không còn một xu để trả nợ cho anh, cuộc sống của tôi hiện rất khốhổ. Thế mà nhìn lại, đắng cay của chúng ta lại nhiều hơn hẳn ngọt bùi.
- Cậu đã làm gì mà không còn một hào, một cắc để trả cho tôi chứ? Chính nó cũng giúp ông tạo được ấn tượng tốt đối với ông nội của cháu, khiến ông ấy chọn ông là người hợp tác làm ăn sau này. Đến khi công việc bị đổ vỡ, họ mới cay đắng nhận ra những bài học đắt giá cho bản thân mình.
Cha đã rộng lượng trao cho con một túi vàng và sự khôn ngoan của cha. “Hãy bảo vệ và phát triển tài sản của bạn bằng cách đầu tư vào những nơi an toàn, đáng tin cậy, với lãi suất cao nhất có thể được”. Và đáng tiếc là tôi đã để vuột mất nó.
Một lần nữa, Babylon lại trở về với đất, nơi đã sinh ra nó. - Kể tiếp đi con, câu chuyện của con làm cha bắt đầu thích thú. Khi con lạc đà chở ông tiến thẳng vào sân nhà của ông Nana-naid, ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông Arad Gula đang đợi ở đấy.
Nhưng tại sao mỗi lần đối diện với dịp may, chúng ta thường do dự và thối lui, chứ không nghĩ rằng đây là dịp tốt cần phải nắm lấy. Một cảnh tượng thật quen thuộc và cũng thật buồn cười! Một ông lão cầm cán cày, nhưng bàn tay của ông ấy đang run rẩy nên cái cày cũng lắc lư theo. Nhận được sự khích lệ của mọi người, người thợ dệt vải nói tiếp:
Một chấm trắng nho nhỏ nổi bật kia là ngôi tháp của Đền Chuông đấy. Vì vậy, tôi không nhấn mạnh đến kế hoạch này. - Thật tiếc! Tôi đã trải qua nhiều kinh nghiệm thất bại chua xót, nên tôi rất sợ bị vấp ngã lần nữa.