Ông làm cách nào mà thành công? Thì đây, giải pháp của ông: Ông không cần ai khen ông hết; ông chỉ muốn sao có kết quả là được. Khi ông chống lại thì bà phát cơn động kinh, lăn trên mặt đất, ngậm ở môi một ve thuốc phiện, thề sẽ tự tử hay dọa sẽ đâm đầu xuống giếng.
Đó là lời chửi thậm tệ nhất của họ. Nhiều khi đói quá, được ít nho lót lòng chàng mừng lắm. Nhà xuất bản khen nó, là đủ rồi! Có người nhận là nó có tài rồi! Nó sung sướng tới nỗi nó đi lang thang ngoài phố, hai hàng lệ ròng ròng trên má.
Dyke Và bây giờ, tôi xin dặn bạn điều này. Một hôm, tôi gặp một người trước làm biện sự một hãng cho mướn nhà, tôi hỏi ông ta có thể cho tôi biết nhà tôi ở, tường xây bằng gạch đặc hay gạch rỗng. Bà ta mời chúng tôi đi coi chuồng gà.
Biên lên bản đồ đính theo đây, tổng số nóc nhà mới hoặc nóc nhà sửa lại mà ông cho là đã bán được, nhờ cuộc cổ động năm ngoái. Muốn dẫn dụ người, không phải tranh biện mà được. Bà chê ông mũi lệch, bà chê môi dưới ông trề ra, bà chê ông có vẻ ốm đói; tay chân lớn quá mà đầu thì nhỏ quá!
Khăn bằng hàng Cachemire đồ xứ cổ, giường ghế đóng ở Pháp, bức tranh của họa sĩ ý Đại Lợi và những tấm màn bằng tơ, di tích của một lâu đài bên Pháp. Chông tôi đã bị người ta phản. Thành thử lần trước chú ấy dọa phạt tôi, mà lần này thiệt tử tế với tôi.
Còn nếu quên hoặc viết sai tên đó tức là làm cho người ta khó chịu. Bạn tưởng ông Hurock tranh biện với va sao? Không, ông đã biết từ lâu rằng dùng lối đó với đào kép không được. (Vậy mà nhiều người dám cho rằng bà đần độn vì không thuộc sử ký!).
ít ngày sau, ông Chamberlain nhận được tấm hình với chữ ký của Tổng thống gởi biếu và mấy lời cám ơn một lần nữa. Một người coi sóc chúng giảng cho tôi: "Khi một em đó hiểu rằng mình sẽ tàn tật suốt đời, thì mới đầu như rụng rời, rồi bình tĩnh lại, cam lòng với định mạng, rồi cảm thấy sung sướng hơn những đứa trẻ mạnh". "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng.
Đáng lẽ tôi không nên mua thì phải". Nhưng những lời khuyên bảo của ông tới bây giờ vẫn còn quý không kém hồi hai mươi lăm thế kỷ trước. Ông Joseph Allison, đại lý cho công ty Westing-house, nói với chúng tôi:
Ông xét và thử giùm chiếc xe này giúp tôi. Nhưng trường hợp hôm đó rất dễ vì thầy thư ký ấy có bộ tóc rất đẹp. Nhưng ai đã từng đọc sử đều buồn mà nhận thấy rằng lòng tin đó quá đáng.
Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó. Đời sống trong những quán trọ nhà quê đó không vui thú, cũng không đủ tiện nghi; nhưng sống như vậy, ông còn thích hơn là về nhà để thấy bà Lincoln với những cơn tam bành, lục tặc của bà ấy. Tôi trả lời ông ta: Tổng thống nghĩ nên giữ kín cuộc vận động đó.