Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Sáng được bác cho ngủ bù. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất.
Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Tớ không biết và tớ cũng biết. Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng.
Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Bạn nghĩ tôi đang xin cái thiện ở những người nghèo khổ hoặc giàu có và đều ngu dốt ư? (Xin đừng tự ái.
Chúng tôi, dòng họ chúng tôi rất cứng đầu. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Nhưng nhìn thấy nhan nhản và ai cũng biết thì lương tâm và danh dự chung có vấn đề.
Tôi ngồi như tượng đá. Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Em bảo thế thì con phải gọi điện về.
Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá.
Con người cần được ôm ấp, vuốt ve. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu. Sau hai tuần đó, cảm giác khi ngồi phòng giấy mà không có chuyên môn qua đi.