Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Có một thời, sau mỗi câu nói, bố đều đệm thành quen câu Khổ quá.
Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Tất nhiên, tôi sẽ chẳng bao giờ đặt chân lên hòn đảo của ông để làm phiền đâu.
Đừng lỡ nhiều là được. Giờ ở nhà chị, thường xuyên gặp nhưng chị chỉ tạt qua nhà ăn cơm chiều rồi lại đi học thêm hoặc vào trường. Nói chung bạn tạm chiếm được thành luỹ này rồi.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Tôi lẳng lặng ra về. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất.
Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.
Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Không nhiều thiên tài muốn kể hoặc có khả năng kể về mình.
Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Nhưng mệt mỏi thì sao. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả.
Cũng vì thế mà bi kịch ngày càng nhiều. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.