Trong công việc, Jones lúc nào cũng vui vẻ trò chuyện với mọi người và luôn tham gia vào các hoạt động của công ty. Giờ thì tớ phải tốn thêm hai tuần nữa để làm lại mọi chuyện. - Thật sao? Nếu tớ làm thế thì liệu sự việc có dễ dàng hơn không? - Jones nhíu mày hỏi.
- Cậu hãy ngồi xuống đi. Cậu là người có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu có thể giúp tớ không? Họ rất phấn khởi và hào hứng đón nhận những kinh nghiệm mà tôi đã chia sẻ qua những buổi nói chuyện.
Các nhân viên đều hiểu đúng ý James và đa số đều nắm bắt tốt yêu cầu công việc. Và tôi nhận ra rằng, mặc dù "triệu chứng" khó khăn của mỗi người là rất khác nhau, thế nhưng tất cả họ đều đang cần đến một "loại thuốc điều trị": đó là cách ủy thác công việc sao cho quy trình tổng thể được hiệu quả hơn. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt.
Thế nhưng khi báo cáo kết quả, tớ suýt đánh rơi cái gạt tàn thuốc khi nghe cô ấy báo cáo về những điều đã cam kết nhưng lại không nằm trong thẩm quyền của mình, đồng thời còn tự ý liên hệ với những người hoàn toàn không nên đặt mối quan hệ. Ông chưa bao giờ cho tôi biết là dự án này rất khắt khe về thời gian và ông cũng không yêu cầu cụ thể thời hạn hoàn thành công việc. - Thôi khỏi, tớ mới uống xong.
Tớ giao cho cô ấy vì tin rằng cô ấy có thể làm được. Chỉ đơn giản là vì họ có cùng những sở thích và thấy vui khi cùng thể hiện những điểm tương đồng đó mà thôi. "Những cuộc gặp gỡ đột ngột như thế này thường hiếm khi hứa hẹn điều gì tốt đẹp", James thầm nghĩ.
Thế nhưng làm thế nào có thể xác định phạm vi thẩm quyền cho các nhân viên của mình? Phải chăng cũng có nhiều mức độ, phạm vi thẩm quyền khác nhau? Anh nghĩ đến Josh và Jennifer, và về những công việc mà anh sẽ giao cho các nhân viên của mình. Lạ thay, hai ông bố cũng là một đôi bạn tri kỷ. Để thay đổi không khí, James bật đĩa nhạc yêu thích của mình lên.
Và James sung sướng ngắm nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của vợ trong vòng tay mình. - Cậu có rảnh không? Jack, sếp của anh, gọi James lên văn phòng gặp ông.
- Giờ thì tớ hiểu rồi. Và khi công việc không được như ý thì chính James là người phải chịu trách nhiệm sửa chữa những sai lầm ấy. Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James.
Khi giao việc, tớ cũng làm những việc cần thiết như thường lệ. - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn. Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian.
Đã đến lúc cần tìm đến Jones. - Ồ, cậu đấy ư! Tớ rất vui khi gặp lại cậu. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt.