Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.
Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật.
Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì.
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Như một con rết hoặc như một con rắn. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Nhưng bạn không có nhiều cơ hội tự do như thế.
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to. Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.
Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá.
Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt. Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.