Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Chúng giúp ta góp nhặt được một số thứ thú vị. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ.
Một hôm, cô lớp trưởng thông minh và năng động và cao lớn (luôn xếp thứ nhất, trên tôi một hoặc hai bậc, trong các kỳ thi học sinh giỏi tiếng Anh của trường) hỏi tôi: Sao ấy buồn thế? Tôi đáp: Buồn ngủ. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Đốt xong thấy người hơi nhẹ.
Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.
Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Rất nhiều người quen đến thăm. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. What I fell what I know never shine through what Ive known Tôi cũng không định tả cảnh sở thú.
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Mệt sao cháu còn đi chơi.
Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).