Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Bắt đầu nghe những tiếng động khác.
Dù có thể nói chúng tôi yêu thương nhau. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Ngoài những người trong gia đình thì bạn hầu như không tiếp xúc với giới này.
Hắn biết vì hắn đã từng. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.
Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.
Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện.
Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Mà cũng có thể các nhân vật ngoài đời diễn vở kịch đời quá dở. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi.
Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.