Bà ấy: "Tôi quê quán ở Concord. Chalif, một người hoạt động nhiều cho các hội hướng đạo sinh. Nhận được thư ngày 11 tháng này của Ông, tôi đội ơn Ông lắm.
Cha mới lén vào phòng con. Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới. Y làm đủ tình, đủ tội, dọa đập máy điện thoại, không chịu trả tiền y thiếu, cho rằng công ty tính lộn, kêu nài trên mặt báo năm bảy phen, đầu đơn kiện ở tòa và tại ủy ban các công sở.
Ông cùng viên đại lý tại miền đó, đi thăm một khu có nhiều người Hòa Lan làm chủ trại. Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không ai nghe rõ được cả. Cùng lắm thì có thể quên được hai năm trên, còn hai ngày tháng dưới thì không bao giờ, không bao giờ được quên.
Trên mỗi lọ, tôi đã dán một miếng giấy tóm tắt, một cách linh động và rõ ràng, kết quả của cuộc điều tra của tôi về thứ kem đó. Con gái bà không biết trả lời ra sao, sa lệ. Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người.
Trong bữa tiệc đó, có mười hai ông khách nữa mà tôi như không biết có ai hết: tôi phạm hết thảy những điều mà thường thức về xã giao để nghe trong mấy giờ đồng hồ nhà thực vật học của tôi. Chẳng những sẽ có những kết quả bất ngờ mà như vậy lại còn vui hơn là kiếm cách tự bào chữa cho mình. Nhưng, cháu thử nghĩ giá làm như vầy, có phải khôn hơn không?.
Vì lẽ đó nên tôi phải nhờ cậy ông giúp tôi trả lời câu hỏi đó. Phương pháp đó không mới mẻ gì. Dân gian kêu nài đủ cách mà vô hiệu.
Cubellis viết thư xin việc và vài ngày sau nhận được giấy mời. Thiệt chưa từng thấy ông ta dễ dãi với công ty như vậy bao giờ. Bà không bao giờ tranh khôn với chồng.
Nàng bỏ tiền đồ rực rỡ trên sân khấu để yên chữ vu quy. Các bạn có thể đọc hàng tá những sách về tâm lý mà không kiếm được một lời vừa đúng vừa nhiều nghĩa như câu đó. Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được.
Nhưng, tôi xin nhắc lại, nếu ông nhất định đòi thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm trong sự rủi ro, máy hư chạy không được. Chiến thuật vô hại đó luôn luôn có kết quả. Nên đứng vào lập trường của người khác mà dẫn - dụ cho người đó trả lời: "Phải, phải".
Má nó dắt nó tới tiệm lớn, đưa mắt làm hiệu với người bán hàng và nói: "Đây, cậu này muốn mua đồ đây". Dyke Và bây giờ, tôi xin dặn bạn điều này. Một lát, thấy nóng quá, lão già lau mồ hôi trán và cởi áo.