Hiếm có dịp như thế này, không tận hưởng cuộc sống thật phí. Tuổi mới lớn kéo theo hàng tá những thứ lỉnh kỉnh làm điệu con gái của hai chị em, căn phòng nhỏ lại càng thêm nhỏ. nhẹ nhàng và thật dễ chịu.
Trước ngày cô ra đi họ đã có một buổi “hẹn hò kỳ lạ”. Những ngôi chùa ở xứ này có một điểm chung là thường được xây theo kiểu “leo núi” nên đường từ cổng chùa lên chánh điện khá dốc và nhiều bậc thang nên cũng khá khó khăn cho người hành hương. - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây.
hẫn không dễ chịu chút nào nhất là với một người đa sầu đa cảm như cô. Hôm nay mình mới chia tay với anh ấy, thật buồn, mình đã nói ra những lời không thật với lòng, có lẽ anh bị tổn thương nhiều lắm. nhất, họ luôn tìm mọi cách để tôi đẹp hơn vì tôi có ích, còn cậu,.
Tôi cố gắng sắp xếp thời gian để tham dự tất cả các buổi phỏng vấn đó. Hồng Đào, chuyên nhận ráp quần áo cho các nhà may, gia công tại nhà. Chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu, mỗi lần như thế Chip rất buồn.
4 - Đôi lúc đó cũng là cách để nhận ra tình bạn đích thực. Một người gần lại thấy thật xa. Một thái độ lạc quan, một cái nhìn thoáng trong mọi việc sẽ làm cuộc sống trở nên đơn giản, dễ chịu và tươi đẹp hơn.
Chíp không nói lời nào, chỉ liếc một cái, cái liếc mắt “đầy chết chóc” của cô là đủ khiến cả bọn phải im re rồi. Tay nghề tuyệt vời của anh đã vang đến tai của một khách sạn 4 sao “Super Pit Tokyu” ở Tokyo, họ mời Tsugitaro đến và đánh giày cho khách hàng của họ. Có thể bạn đã từng nghe qua những khái niệm như phương pháp luận sáng tạo hay khoa học sáng tạo.
Nghe Da nói vậy, Cục Ghét lại càng tủi thân hơn, cuộc đời tủi nhục làm cho con người ta trở nên bi quan và thiếu tự tin. Người ta nói “kẻ thù lớn nhất của chúng ta là chính mình” và “chiến thắng vĩ đại nhất chính là chiến thắng bản thân” vì thế đối mặt với những khuyết điểm của chính mình là cách duy nhất để bạn vượt qua chúng. Mà nói đi cũng phải nói lại, tao thấy mày cũng có năng khiếu làm thơ lắm đó, hay mày.
Sẽ chẳng có gì đặc biết nếu không chú ý cách bà ăn, không kém gì tôi lúc này, mà không, hơn ấy chứ, cụ đưa tô lên miệng húp lấy húp để cho đến những giọt nước cuối cùng còn động trên tô, tôi có cảm giác như đã lâu lắm rồi cụ chưa được ăn một bữa ăn "thịnh soạn" như vậy. - Này, ông sao vậy, ông khóc hả, có gì nghiêm trọng không vậy? – Bác Hùng hỏi. Cũng may là nhà không có ai và tôi phát hiện ra sớm nếu không thì xấu hổ chết đi được.
Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt. Cái ngày mà đơn vị quân ngũ chồng chị đang công tác báo tin về rằng anh đã mất tích trong một trận chiến khốc liệt và ít có cơ may sống sót cũng là ngày bé Bông vừa tròn 2 tháng tuổi, hơn bốn năm đã trôi qua sau cái ngày đó nhưng nỗi đau trong chị dường như chưa bao giờ nguôi. ka… – Hùng “Năm Xị” góp vô.
Nó vẫn đang ngủ quên trong bạn đó. Do tối hôm trước tôi không tài nào chợp mắt được vì hồi hộp, nên hôm sau tôi đã dậy trễ hơn dự tính mất 15 phút. Quên sao được hình ảnh những đứa học trò tinh nghịch giành nhau xách cặp dùm tôi, những lời động viên tuy ngốc xít nhưng chứa đầy tình cảm trong những ngày đầu đi dạy đầy bở ngỡ của tôi hay những cú điện thoại nặc danh tràn ngập tiếng khúc khích.