nhưng không, khi đó cái bạn mất chính là ý chí. Đọc hết bức thư, mắt ông rưng lệ, từng giọt nước mắt chảy dài ướt hoen gương mặt tưởng chừng chai đá ấy. - Đôi môi cũng tham gia: Trời, tớ thấy nhân viên muốn thăng chức nào cũng làm động tác ấy với sếp cả, không đúng đâu! Tình yêu là từ khi môi của hai người chiếc trên chiếc dưới cơ, nên phải
Với một cuốn sổ tay thì bạn có thể sáng tạo theo cách nào? Sức ỳ tâm lý rất dễ làm cho đa số mọi người nghĩ rằng "sổ tay thì còn gì để sáng tạo nữa!". Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này: Mình đã nói là coi nhau như bạn bè thôi cũng được, vậy mà,… thế
Hôm nay kiểm tra toán một tiết, khi kiểm tra xong, lúc dò lại bài Chíp bị sai một câu. Cũng may mắn vì đoạn đường từ nhà đến trường khá vắng nên tôi có cơ hội biểu diễn "tay lái lụa" của mình và cán bánh trước cổng trường vừa lúc tiếng trống vang lên. Ba biết không, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, con rất buồn.
- Mày gì? Để tao nói, cả lớp nghe nè, đứa nào muốn uống nước mía thì theo tao nha, tao khao! - Sao anh lại ở đây, em nghe dì Lan nói tháng sau anh mới về nước cơ mà? – Cô hỏi. Hai tiết lịch sử cuối được nghỉ vì cô giáo bị bệnh.
Thà đứng lại để suy nghĩ thật kỹ còn hơn là nhắm mắt vội bước một con đường mà bạn không chắc nó sẽ dẫn về đâu. Nhưng ba à, cái mà con khát khao nhất là tình yêu thương, quan tâm về mặt tinh thần của ba mẹ giành cho nhau và giành cho con, niềm vui, niềm hạnh phúc gia đình. Tôi rất muốn thể hiện mình trong công việc thiết kế và báo chí gồm: thiết kế logo, stationary, poster, print ad; gia công các sản phẩm 2D; quảng cáo, xây dựng hình tượng công ty.
1 - Bạn có cơ hội xác định lại kỹ hơn con đường mình đã chọn. Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất. Điều đó đòi hỏi khả năng làm việc độc lập rất cao.
Với lực học xuất sắc, chị ấy không quá khó khăn để thi đậu đại học vào ngành học mà mình mong muốn. Có lẽ chính sự ngây thơ, hồn nhiên và đáng yêu của lũ trẻ đã tạo thành một nguồn động lực vô hình giúp tôi trở nên tự tin hơn không chỉ những lúc đứng trước lớp mà còn cả trong cuộc sống của tôi về sau. Bật ra được câu nói đó bỗng dưng tôi thấy lòng thanh thản đến diệu kỳ.
Khi bạn nhìn vào những thứ bạn viết ra, bạn sẽ có nhiều ý tưởng hơn là chỉ nghĩ đến nó. Người ta nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” quả không sai, dù con đường giữa nơi cô ở đến trường là một nơi tuyệt đẹp và cổ kính gợi nên những hình ảnh được miêu tả trong cuốn truyện Harry Poster nổi tiếng, đối với cô tất cả đều trở nên thật vô nghĩa. Thật vậy, ba Chip hết mực yêu thương cô, dù ít khi ông biểu hiện điều đó ra mặt.
Cô nhìn lên bầu trời và mỉm cười như vừa hiểu ra một điều gì đó. Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này: Không có mục đích thì bạn sẽ làm rối hết mọi việc lên.
Vốn dĩ là một người ham đọc sách, thời gian cô ở thư viện luôn nhiều hơn thời gian ở nhà, trong mắt cô lúc này chỉ toàn dày đặc những trang giấy, cô đọc sách , đọc mọi lúc mọi nơi, đọc để quên đi nỗi cô đơn đang hành hạ cô từng ngày từng giờ. Thực chất không phải là từ gì quái dị, nó là từ IDEAS viết lộn ngược. Cầm tờ giấy quyết định bổ nhiệm làm giáo viên mỹ thuật trên tay, trong tôi tràn ngập một dòng cảm xúc thật lạ, vừa vui sướng vì mình được làm việc với đúng sở trường nhưng lại cũng vừa lo lắng vì không biết với tính cách của mình tôi có thể đảm nhận tốt vai trò của một người giáo viên hay không?!