Còn phải dậy đi học sớm. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Tiếng máy của mình đã tắt.
Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Bị nghi ngờ cũng đáng.
Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Bạn dường có hai con đường trước mặt: Học tiếp đại học và đi bên nghệ thuật.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.
Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Trong đêm, không chết, không ngủ được, thật buồn. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Hồi lâu, nàng bảo: Anh có chuyện buồn gì thế?. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.