- Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones. - Sao ông lại hỏi vậy? Đương nhiên là tôi phải làm bất cứ điều gì cần làm chứ? Đôi lúc, anh phải thay đổi cách giải thích của mình cho phù hợp với tính cách của mỗi nhân viên.
Phải chi lúc đó tôi nói rõ hơn thì có lẽ cậu đã đến gặp tôi trước khi có những quyết định sai lầm đó. Mỗi cuối tuần, anh thường dẫn các con đi cắm trại hay thong thả đọc một quyển sách nào đó, lắng nghe một bản nhạc và tận hưởng cảm giác yên bình trong khu vườn nhà mình. - Cậu hãy ngồi xuống đi.
- Anh chỉ vào tấm bảng. Cậu cho tớ một ly nước mát là được rồi. James hiểu những công việc còn lại mà anh sắp sửa giao cho các nhân viên của mình sẽ khó khăn hơn trước.
Nhìn lại, James thấy ngày làm việc của mình giờ trở nên ngắn hơn, và anh thích được quay trở lại văn phòng vào mỗi sáng. Đó là nút thắt khó nhất trong công việc hiện tại của bọn tớ. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ.
Các nhân viên đều hiểu đúng ý James và đa số đều nắm bắt tốt yêu cầu công việc. Nhờ phân công công việc, James có nhiều thời gian rỗi rãi hơn. Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công.
Sếp của James rất lo lắng và đắn đo về năng lực của họ. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt.
"Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. Càng lớn, họ càng giống nhau như đúc, hệt như hai anh em sinh đôi, từ ngoại hình cho đến dáng điệu. - Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.
"Tôi làm ông thất vọng ư?", cô ấy vừa nói vừa nhìn tớ như thể tớ vừa đánh đổ cà phê lên chiếc váy mới của cô ấy vậy. Và cho đến khi họ vào học cấp một thì bất kỳ người thứ ba nào cũng không thể phân biệt được ai là ai. Anh xác định rõ những yêu cầu của mình.
Dù là trước mắt hay về lâu về dài, nó đều giúp cho công việc của cậu trở nên dễ dàng và trôi chảy hơn. Sếp của James rất lo lắng và đắn đo về năng lực của họ. Theo Jennifer, cô ấy chỉ làm những gì cần phải làm.
Thoạt đầu, công việc vẫn diễn ra khá tốt đẹp. Thậm chí vào ngày thứ bảy, anh còn có thời gian để đưa các con đến công viên chơi - một điều mà anh đã nhiều lần thất hứa với bọn trẻ. Chiều đến, anh thong thả lái xe về nhà khi trời hãy còn chưa tối hẳn.