Tôi bảo chỗ than này hôm qua em đến đã thấy. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Mẹ mua vé khách sạn cho con đi tập lại nhé.
Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần. Bạn không muốn cãi lại. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.
May có chỗ này tập, không thì buồn lắm. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Đọc cũng không thấy thích một sêri truyện toàn về tôi thế này.
Xôi em để trong lồng bàn. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ. Đừng lỡ nhiều là được.
Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học.
Nhưng mưa dầm thấm lâu. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài.
Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm.
Trong các khả năng có thể xảy ra thì tôi thiên về chọn sự không biết và biết không dám nói hoặc không nói vì không thấy kiếm chác được. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Cô nàng tha hồ mà xuýt xoa.