Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Cậu biết buồn khi cha mẹ ốm đau. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Quá nhiều lí do để sống. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Làm thế nào để ngừng viết.
Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do. Bởi cô ta làm giáo viên. Chà, đây lại biến thành một cuộc thương lượng.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Cả khi em ngoác miệng kêu Việt Nam vô địch! thì em vẫn duyên dáng và đầy sức sống khác hẳn đám ô hợp quá khích kia. Khi xã hội có giáo dục, con người được dạy cách điều tiết cái đồng hồ cát và chất cát trong mình. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to.
Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.